[Tiên Hoa Mãn Lâu] Chương 30 + 31


Chương 30: Cùng giường.

20141004131557_lnwsn

Túy Mộng Lâu ♥

Edit: Túy.

“Một thứ rào chắn rất rõ ràng? Có hả?” Lục Tiểu Phụng không biết Sơ Ảnh đang nói gì.

“Đương nhiên là có, đôi mắt bản tọa cực kì lợi hại, con kiến ngoài mười thước cũng không thoát khỏi ánh mắt bản tọa, nếu cần nhất cử nhất động trong vòng trăm dặm bản tọa đều có thể biết.” Sơ Ảnh kiêu ngạo nói, tay y vẽ một vòng ở gần mép tóc trên mặt mình, “Ngay đây của hắn có một kẽ hở, tuy rất mỏng, nhưng có cảm giác chỉ cần kéo xuống một cái, là có thể kéo cả lớp trên khuôn mặt xuống.”

“Kéo xuống được?” Lục Tiểu Phụng liền phản ứng lại, “Ngươi muốn nói trên mặt Tống thần y có đeo lớp mặt nạ da người?”

Sơ Ảnh cũng không biết mặt nạ da người là gì, nhưng nghe cụm từ này cũng hiểu ý nghĩa của nó, “Dù sao thì mặt của hắn là giả.”

Sơ Ảnh gật đầu một cái, phản ứng đầu tiên của Lục Tiểu Phụng chính là có người giả trang là dược hiệp Tống thần y, nhưng mà vì lí do gì, hắn không hiểu nổi.

“Ngươi còn nhìn ra được cái gì không?”

Sơ Ảnh gật đầu, “Thân thể phụ thân Hoa Mãn Lâu quả thật không tốt lắm, nhưng mà thoạt nhìn không giống như là người ‘thọ chung chính tẩm’.” (thọ chung chính tẩm: theo QT thì câu này có nghĩa là sống thọ và chết tại nhà.  Túy tui nghĩ là ý câu này chỉ không phải chết vì già mà là chết vì có tác động từ bên ngoài vào, ví dụ: bị hạ độc, bị ám sát chẳng hạn.)

Là một Kiếm Tiên, tuy Sơ Ảnh không thạo thuật tướng mệnh, nhưng y vẫn có thể nhìn ra một người có đại nạn ập xuống hay không.

Y vừa nói vậy, Lục Tiểu Phụng liền nhíu mày: “Có người nói năm gần đây thân thể xương cốt Hoa lão gia quả thật có hơi bất ổn, hình như vẫn luôn được Tống thần y điều trị, lẽ nào…”

Đừng nói Lục Tiểu Phụng bên này phỏng đoán thế nào, ở nhà chính bên kia, Hoa Mãn Lâu cũng đang xoắn xuýt chẳng biết làm thế nào cho phải.

Đôi vợ chồng già tuy tuổi tác đã lớn, nhưng làm việc cũng rất lưu loát, mau chóng chuẩn bị tốt nước nóng cho họ, nhờ hàng xóm đến mang hộ thùng nước tắm vào nhà.

Chạy cả ngày đường, cho dù Hoa Mãn Lâu ngồi trong xe ngựa không đổ mồ hôi, nhưng vẫn cảm thấy phong trần mệt mỏi, hiện tại có điều kiện, đương nhiên là muốn tắm rửa, rửa mặt.

“Trong nhà chỉ có duy nhất hai thùng nước tắm, cái còn lại đã đưa đến khách phòng, cái này trong chốc lát không mua được, chỉ có thể mời Thất thiếu gia và công tử thay phiên tắm rửa.”

“Không sao, ngươi đi xuống đi.”

Hoa Mãn Lâu cho họ lui ra, liền xoay người cầm tay nải tìm một bộ y phục sạch sẽ, vừa tìm vừa nói với Cơ Lang: “Ngươi tắm trước đi.”

Thân thể thần tiên không nhiễm lấy một hạt bụi nhỏ nào, nhưng không có nghĩa là bọn họ không thích sạch sẽ, trái lại, đa số các thần tiên thậm chí có chút khiết phích. Bởi vậy, Cơ Lang nghe Hoa Mãn Lâu nói thế, cũng không từ chối, đi đến phía sau bình phong, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng nước.

Có đôi khi, tai quá thính cũng không phải là chuyện tốt, Hoa Mãn Lâu cười khổ, lỗ tai thành thực của y làm nhiệm vụ phản hồi lại phía sau bình phong cho y, khiến cho Hoa Mãn Lâu không tự chủ được mà thả chậm động tác, đoán thử người nọ đang làm gì.

Tiếng quần áo loạt soạt, sau đó là tiếng phá vỡ mặt nước rất rõ ràng, tiếng bàn tay phẩy vào da thịt, tiếng giọt nước chảy xuống vang vọng bên tai… Hoa Mãn Lâu lắc đầu, nhằm ngừng lại suy nghĩ này của mình, y đứng lên, “Ta đến chỗ Lục Tiểu Phụng xem thử.”

“Đi xem cái gì?” Giọng nói của Cơ Lang phát ra từ sau tấm bình phong, “Ngươi đi vào lúc này hắn cũng đang tắm.”

Không như Sơ Ảnh, Cơ Lang làm thần tiên đã lâu, nên hắn vẫn luôn để thần thức ở bên ngoài, chú ý động tĩnh xung quanh, chính là vì không để cho Sơ Ảnh gây chuyện mà hắn không biết, cho nên Cơ Lang biết rõ hiện tại Lục Tiểu Phụng và Sơ Ảnh cũng không ở trong khách phòng.

Hoa Mãn Lâu nghe vậy, đành phải im lặng dừng bước, đứng ngồi không yên chờ đợi Cơ Lang tắm xong.

Vào lúc Cơ Lang đi ra, cả người toàn là hơi nước, hương hoa lan thanh nhã lạnh lùng trước đây lại tăng thêm sự nhiệt huyết, xông đến mức khiến người ta mơ màng muốn say.

“Ta đi kêu họ đổi nước nóng cho ngươi.” Cả đầu Cơ Lang tỏa ra hơi nóng ẩm ướt, mái tóc đen thẳng thường ngày dính lại từng tụm, hơi xoăn lại, lại càng phong tình hơn so với trước đây, chỉ tiếc là hắn muốn để cho người nọ nhìn nhưng người nọ lại không thể nhìn thấy.

Cơ Lang đến gần, Hoa Mãn Lâu đột nhiên đứng dậy, ôm lấy quần áo để bên cạnh mình, “Hơn nửa đêm rồi, đừng quấy rầy họ, ta dùng nước đó là được.” Nói rồi y vội đi ra sau bình phong.

Cơ Lang thấy động tác hoảng loạn của y, niềm vui sướng tràn ra từ đáy lòng, chỉ cảm thấy Hoa Mãn Lâu như vậy thật là đáng yêu, không nhịn được mà cười nhẹ ra tiếng.

Thường ngày hắn không tùy tiện nói cười, số lần bật cười cực kì hiếm hoi.

Nghe tiếng cười sau lưng, bước chân của Hoa Mãn Lâu loạn một nhịp, “rầm” một tiếng, liền đụng phải thùng nước tắm bên cạnh, may mà y phản ứng nhanh, mới không để cho quần áo tuột khỏi tay rơi vào trong nước, mặc dù may mắn vậy, nhưng thân thể y cũng đã bị ướt.

Tiếng va chạm hơi lớn, Cơ Lang liền xoay người ra sau bình phong kiểm tra tình huống, “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là bất cẩn đụng phải.” Hoa Mãn Lâu rất lúng túng, nhiều năm như vậy, y đã sớm học được cách nghe tiếng biết chỗ, y rất ít khi để cho mình chật vật như vậy.

Cơ Lang vừa vào cũng biết chuyện gì đã xảy ra, chân mày hơi nhíu, liền giãn ra, “Tắm nhanh chút, nếu không nước sẽ nguội.” Nói xong hắn liền vòng ra ngoài.

Cởi quần áo, Hoa Mãn Lâu ngâm mình trong nước, độ nóng của nước nóng không cao không thấp, rất thích hợp để tắm, sự thoải mái khiến y thở ra một hơi, chỉ cảm thấy cả ngày mệt mỏi đều được dòng nước cuốn ra ngoài cơ thể, trong lòng y bởi vì sự quan tâm của Cơ Lang không kiềm được mà nóng lên.

Thời gian Cơ Lang ngâm mình trong nước cũng không ngắn, nếu không phải hắn đã làm gì đó thì thùng nước sao có thể giữ được độ ấm này chứ?

Nước nóng bị dùng qua một lần nhưng vẫn rất trong, lại còn tỏa ra hương hoa lan, giống với mùi thơm trên người Cơ Lang, ngào ngạt nhưng không gay mũi, trong lạnh lẽo mang theo sự ấm áp đầu xuân, cứ như vùng đất băng tuyết sau khi tan, mỹ lệ lại bừng bừng sức sống.

Hoa Mãn Lâu tắm xong, thay áo trong sạch sẽ, vừa lau mái tóc nóng ẩm vừa bước ra khỏi bình phong.

Một đôi tay cầm lấy khăn vải trên tay y, kéo y ngồi trên giường, bắt đầu lau khô tóc giúp y.

Hoa Mãn Lâu cũng không nói cảm ơn, nhắm mắt cười hưởng thụ sự phục vụ của Cơ Lang.

“Ta thích trên người ngươi nhiễm hương khí của ta.” Giọng nói thản nhiên của Cơ Lang vang lên bên tai, bởi vì dựa vào quá gần, hô hấp phả vào tai, tê tê dại dại, trong lòng Hoa Mãn Lâu run lên.

Đây là lần đầu tiên Cơ Lang phục vụ người khác, động tác của hắn hơi trúc trắc, nhưng hắn làm rất cẩn thận, lau từng tụm từng tụm tóc nóng ẩm kia, không có chút gì là sốt ruột.

Hoa Mãn Lâu không nói gì, chỉ vì y nghĩ hiện tại cho dù nói gì cũng không thích hợp.

Vào lúc mái tóc gần như khô hẳn, trăng đã nhô lên cao.

“Giờ không còn sớm, đi ngủ đi.” Cơ Lang cầm khăn vải đã ướt một nửa để lại chỗ cũ, rồi đi đến bên cạnh Hoa Mãn Lâu.

“Ừ.” Hoa Mãn Lâu lên tiếng, leo lên giường, nằm ở bên trong.

Cơ Lang cởi áo ngoài, rồi nằm ở bên ngoài, ánh nến trên bàn tự động vụt tắt, chỉ còn lại ánh trăng rọi vào phòng.

Hai người vai kề vai, im lặng nhắm mắt, nhưng hai bên đều biết đối phương vẫn chưa ngủ —— Đây là lần đầu tiên y ngủ cùng giường với người khác kể từ sau năm mình “vũ chước”(*) (13-15 tuổi), mà đối với Cơ Lang, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn cùng ngủ với người khác. (*vũ chước: cụm từ gốc là “vũ chước chi niên” có nghĩa là thời kì bắt chước, dao động từ 13-15 tuổi, nguồn: ở đây.)

Ý nghĩa hai bên không giống nhau, nhưng trong lòng dù ít hay nhiều cũng hơi mất bình tĩnh.

Bây giờ gần vào giữa hè, chút nhiệt độ này không hề hấn gì đối với Hoa Mãn Lâu, với lại, trên người họ đắp cái chăn tơ tằm mỏng đến không thể mỏng hơn.

Nhưng lúc này, Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy cơ thể mình cứ như đang ngâm trong nước sôi, với lại, y nhích một chút cũng không dám nhích, tuy là giường hai người, nhưng đối với hai đại nam nhân mà nói vẫn không rộng lắm, đầu vai của hai người dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể người nọ thấp, cách lớp áo trong truyền qua, trong mùa này cũng thật thoải mái.

“Không ngủ được?” Giọng của Cơ Lang trong ban đêm tĩnh lặng hết sức trong trẻo, vẫn tỉnh táo không có chút gì là buồn ngủ.

Hoa Mãn Lâu thuận miệng liền tìm một lí do sứt sẹo: “Hơi nóng chút.” Sau khi nói xong, y hơi hối hận, người luyện võ vốn là lạnh nóng bất xâm, lí do này của y không có chút thuyết phục.

Cơ Lang vươn tay sang, đưa qua dưới cổ Hoa Mãn Lâu, kéo người nọ vào trong lòng.

Đột nhiên rơi vào cái ôm quen thuộc khiến Hoa Mãn Lâu giật mình, nhưng theo đó là hương thơm và nhiệt độ mát lạnh của cơ thể người nọ khiến toàn thân y mất hết sức lực, tựa hồ ngay cả cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo đến.

Cơ Lang chỉnh lại tư thế, “Thế này được chưa?”

“Ừ…” Lúc này, Hoa Mãn Lâu có thể nói là rúc cả vào người Cơ Lang, hơi không thích ứng, nhưng không cảm thấy khó chịu, trái lại còn sinh ra chút yên tâm, y gối đầu lên vai Cơ Lang, đột nhiên nhớ đến lúc trước ở trong miếu sơn thần, đêm hôm đó y cũng gối đầu lên vai người này ngủ một đêm, ngày hôm sau lại không nghe thấy hắn than phiền điều gì, không khỏi bật cười.

Người trong lồng ngực vui sướng rõ vậy, sao Cơ Lang không phát hiện cho được?

“Nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Bàn tay thon dài hoàn mỹ vuốt ve mái tóc đen kia, từng chút từng chút, tiết tấu không nhanh không chậm, vô cùng trấn an lòng người.

“A Lang.”

“Hửm?”

“Ta thật sự rất vui vì năm đó ta nhặt được ngươi.”

“Ừ.” Khóe miệng Cơ Lang khẽ cong, cũng lộ ra nụ cười.

Gặp được đối phương, thích đối phương, đó là may mắn của họ, tuy còn chưa đến mức “khắc cốt ghi tâm”, nhưng sẽ có một ngày “đến chết không đổi”.

Cứ để cho thời gian chậm rãi làm bằng chứng đi…

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay em gái ở nước ngoài về ăn Tết, đi đón người, tối mới có thời gian đổi mới ORZ~~ đào hố tự sáng tác bộ đam mỹ mới:…

—————————————————-

Chương 31: Người Hoa gia.

20160412235550_mtzar

Túy Mộng Lâu ♥

Edit: Túy.

Sáng sớm thức dậy, khi Hoa Mãn Lâu tỉnh lại từ trong lòng Cơ Lang, trên gương mặt ôn hòa thường ngày xuất hiện chút mờ mịt hiếm thấy, thoạt nhìn ngốc ngốc, đáng yêu vô cùng.

Chí ít mà nói đối với Cơ Lang thì là như vậy.

Đưa tay kéo Hoa Mãn Lâu vào lòng mình lần nữa, hôn một cái lên trán của y, rồi mới đứng dậy đi thay quần áo.

Hoa Mãn Lâu sờ sờ cái trán bị hôn, ngu ngơ chẳng suy nghĩ chút gì, một lát sau mới tỉnh táo lại, cũng đứng dậy theo.

Tối qua là đêm y ngủ ngon nhất từ trước tới nay.

Thay bộ quần áo sạch sẽ, Hoa Mãn Lâu sờ soạng cây lược định buộc tóc, Cơ Lang đã đưa tay qua cầm lấy cây lược trong tay y, đè Hoa Mãn Lâu ngồi xuống trước gương đồng, không mấy thông thạo nhưng lại cẩn thận chải đầu buộc tóc giúp y.

Tóc bị kéo căng tuy hơi đau, nhưng trong lòng Hoa Mãn Lâu lại thấy tốt lắm, điều này khác với việc để cho nha hoàn hầu hạ thường ngày, khiến cho Hoa Mãn Lâu cảm thấy bất đắc dĩ, y biết rõ mình là một người mù, mà Cơ Lang làm vậy chỉ càng khiến y cảm thấy thỏa mãn khi được che chở.

“Ta cũng buộc tóc giúp ngươi nhé?”

Tóc mình đã được buộc, Hoa Mãn Lâu cảm thấy mình nên đáp lễ một chút.

Cơ Lang nghiêng đầu nhìn mái tóc mình chưa bao giờ buộc lại, mái tóc dài chỉ buộc lại ở phần đuôi tóc, lặng lẽ cởi dây cột ra, ngồi xuống.

Hoa Mãn Lâu cười híp mắt cầm lược chải đầu cho Cơ Lang, động tác thành thạo, lực đạo nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên y chải đầu cho người khác, thật có cảm giác thành tựu nha.

“Hoa Mãn Lâu, Cơ huynh, hai người dậy chưa?”

Giọng Lục Tiểu Phụng oang oang từ ngoài cửa, kèm theo là tiếng đập cửa, nhưng cũng may hắn không tự tiện xông vào, nếu không Cơ Lang không phải chỉ nhíu mày mà là động thủ.

“Mới sáng sớm, hô hào cái gì?” Hoa Mãn Lâu mở cửa, tuy câu nói nghe có hơi mất hứng, nhưng thực ra ngữ khí của y vẫn rất tốt, nụ cười vẫn ở trên mặt.

“Còn phải lên đường gấp, không phải sao? Tới đây gọi các ngươi đi ăn bữa sáng sớm chút rồi khởi hành.” Lục Tiểu Phụng cứ như không xương đeo lên người Hoa Mãn Lâu, mở to mắt nhìn vào trong phòng.

Lục Tiểu Phụng sẽ không nói cho Hoa Mãn Lâu, thật ra hắn đến đây để xem náo nhiệt —— nhìn thử xem tối qua hai người kia có làm ra chuyện gì không hài hòa hay không.

Nhìn bộ dạng không để ý gì của Hoa Mãn Lâu, xem ra là không xảy ra chuyện gì, có lẽ, là Cơ Lang bị “làm” sao? Nghĩ như vậy, cổ của Lục Tiểu Phụng càng vươn ra dài hơn.

Nhưng sau đó thấy Cơ Lang đã thức dậy cũng không có vẻ giống như người bị “làm”, ngược lại, tạo hình mới của hắn khiến Lục Tiểu Phụng ngẩn ngơ, không giống với mái tóc dày được buộc tùy ý ở đuôi, sau khi Cơ Lang buộc tóc cao lên càng sinh ra vài phần anh khí, vẻ mặt thoạt nhìn càng thêm xán lạn.

Hoa Mãn Lâu bị Lục Tiểu Phụng ôm vai hồi lâu cũng không thấy hắn nhúc nhích, kì quái hỏi: “Không phải chúng ta cần phải đi dùng cơm sao? Tại sao còn chưa đi?”

“Ừ ừ.”

Mấy người cùng đi đến phòng lớn, Sơ Ảnh tay thì cầm bánh bao tay thì cầm bánh quẩy, miệng thì nhai, trước mặt còn để chén sữa đậu nành, không có chút ý định gì gọi là đợi bọn họ.

Chờ sau khi dùng bữa xong, xe ngựa bên ngoài đã được chuẩn bị xong, mọi người mang theo bọc hành lý, chạy thẳng đến Hoa gia.

Lúc này Hoa gia giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, đám hạ nhân vội vàng chạy ra chạy vào bài trí, cũng chỉ vì muốn đại thọ sáu mươi của lão gia nhà mình vào ngày mai diễn ra sinh động, nở mày nở mặt, những người con trai, con dâu của Hoa Như Lệnh có thể về cũng đều quay về.

Xe ngựa của Hoa Mãn Lâu vừa đến Đào Hoa Bảo, có một người giống Hoa Mãn Lâu đến bảy, tám phần – nhưng nam tử này thành thục hơn y – liền ra đón.

“Thất Đồng đúng là đã trở về?”

Hoa Mãn Lâu mới vừa vén rèm xe lên, nghe được giọng nói này liền cười: “Đại ca, Thất Đồng về rồi.”

Vẻ mặt đại ca Hoa Mãn Lâu – Hoa Thịnh Lâu – ngạc nhiên ôm đệ đệ xuống xe ngựa, tỉ mỉ xem xét: “Mấy năm không gặp, Thất Đồng càng anh tuấn hẳn lên, lúc trước nghe nói một mình ngươi dọn ra ngoài ở ta vẫn rất lo lắng đó, hiện tại xem ra, mọi thứ đều ổn?”

Hoa Mãn Lâu cười gật đầu nói: “Dạ, Thất Đồng sống tốt lắm, trái lại đại ca được phái ra ngoài ba năm, cũng đã lâu không gặp.”

Hoa Thịnh Lâu là một trong hai người duy nhất trong Hoa gia tham gia thi cử vào quan đạo, mấy năm trước được phái đến Lợi Châu, hiện tại đã thăng lên chức tri phủ tứ phẩm. Hắn chỉ khoảng bốn mươi tuổi, không dựa vào Hoa gia mà đã có thành tựu như thế, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

“Trước đây không có thời gian rảnh quay lại nhà, hôm nay đại thọ sáu mươi của phụ thân, sao ta có thể không về được? Với lại, lần này đại ca vào kinh cũng là để báo cáo công tác, có lẽ sau đó sẽ ở lại kinh thành, đến lúc đó Thất Đồng phải đến thăm đại ca thường xuyên nha.” Vẻ mặt Hoa Thịnh Lâu từ ái nhìn em trai út của mình, Thất Đồng kém hắn hơn hai mươi tuổi, có thể nói rằng hắn là người nhìn y lớn lên, nói là ca ca nhưng lại càng giống phụ thân hơn.

Hoa Mãn Lâu cũng ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật sao? Thất Đồng sẽ chờ tin tốt của đại ca.” So với Lợi Châu ở Tây Nam xa xôi, kinh thành gần hơn nhiều.

Hoa Mãn Lâu giới thiệu đám người Cơ Lang cho Hoa Thịnh Lâu: “Đại ca, mấy vị này là Cơ Lang, Lục Tiểu Phụng và Sơ Ảnh.”

Hoa Thịnh Lâu thấy họ đi cùng Thất Đồng, liền biết quan hệ giữa bọn họ ắt hẳn không tệ, lại thấy vẻ mặt thận trọng của Hoa Mãn Lâu, hắn cũng không khỏi chấn chỉnh lại khí sắc chào hỏi bọn họ: “Không ngờ Thất Đồng nhà ta còn mang theo bằng hữu quay về, mấy vị cứ nán lại Hoa gia lâu chút.”

Đương nhiên là Lục Tiểu Phụng khách khí ứng đối với đối phương, bản thân hắn cũng là lần đầu gặp đại ca của Hoa Mãn Lâu, cũng bởi vì đối phương là người có quan hệ với Hoa Mãn Lâu nên Cơ Lang và Sơ Ảnh hiếm khi hòa nhã được vài phần, tuy nói năng không mấy nhiệt tình, nhưng cũng sẽ không khiến Hoa Thịnh Lâu suy nghĩ nhiều, chỉ cho là tính tình bọn họ như vậy.

“Đại ca, không biết các ca ca khác trở về chưa? Đại tẩu và cháu của đệ cũng về cùng huynh?”

“Ngoại trừ lão Tứ không về được, mấy người khác đều đã về, phụ thân đang nói chuyện với bọn hắn, đại tẩu ngươi và Du nhi đều ở hậu viện cùng mấy đệ muội.” (đệ muội: em dâu) Lão Tứ của Hoa gia – Hoa Hí Lâu – chính là một vị làm quan khác trong Hoa gia, chỉ có điều, tuy hắn thi cử liền trở thành thám hoa cao trung, nhưng hiện nay đã vứt bút tòng quân, được hoàng thượng phái đi trấn thủ biên giới, “Phụ thân nói hôm nay ngươi sắp đến, liền bảo ta đợi ở đây. Thuận tiện tiếp đãi khách nhân mới đến một chút.”

Đây thật đúng là thuận tiện.

Tuy hơi tiếc nuối vì không thể gặp Tứ ca, nhưng có thể gặp mấy vị ca ca khác cũng khiến Hoa Mãn Lâu thật phấn chấn, hơn nữa, y đã rời khỏi nhà nhiều ngày, cũng rất nhớ phụ thân, lúc này y chỉ muốn đi gặp phụ thân, ca ca ngay lập tức.

“Vậy đệ liền đi bái kiến phụ thân trước, đại ca chúng ta trò chuyện sau nha.”

“Đi đi, đi đi, phụ thân ắt hẳn cũng rất nhớ đệ.” Hoa Thịnh Lâu cười nói, tuy hắn cũng muốn ở cùng đứa em trai út này lâu một chút, nhưng bây giờ còn có chính sự.

Hoa Mãn Lâu lại hỏi chỗ của Hoa Như Lệnh, liền cáo biệt đại ca, dẫn đám người Cơ Lang đi qua tiền viện, chỉ thấy Hoa Như Lệnh đang ngồi chỗ chủ vị ở chính đường, bốn vị thanh niên tài tuấn (tài tuấn: tài giỏi, đẹp trai) ngồi hai bên trái phải có vài phần giống với Hoa Mãn Lâu, chính là mấy vị ca ca khác của y.

Chỉ là trong lúc này bầu không khí bên trong cũng không mấy hài hòa, mơ hồ còn có chút nặng nề.

Tuy trong lòng Hoa Mãn Lâu nghi hoặc, nhưng niềm vui sướng khi gặp lại người thân khiến y đè xuống sự nghi ngờ này.

“Cha, Nhị ca, Tam ca, Ngũ ca, Lục ca.”

“Thất Đồng.”

Hai bên vừa gặp mặt, liền hàn huyên một phen, cuối cùng Hoa Như Lệnh kéo Hoa Mãn Lâu đến nhìn thật kĩ, vẻ mặt cảm khái: “Thất Đồng, chỉ mới ở ngoài mấy tháng, vậy mà đã gầy đi rồi, về nhà rồi phải bồi bổ cho thật tốt.” Ông cũng không nói không cho đi ra ngoài nữa, chỉ là trong giọng nói của ông vẫn mang theo sự yêu thương luyến tiếc.

Hoa Mãn Lâu đương nhiên là biết mình không có gầy đi, nhưng phụ thân y đã nói thế y cũng không phản bác, “Thất Đồng biết rồi.”

“Đến, đến, đến, mọi người ngồi đi, ngồi rồi nói.” Hoa Như Lệnh vừa kéo Hoa Mãn Lâu ngồi xuống cạnh mình vừa kêu mọi người ngồi xuống, “Mấy vị đều là bạn tốt của Thất Đồng nhà ta, thường ngày phiền các vị chiếu cố nó, lần này tới đây ở vài ngày, gia chủ ta sẽ hết sức tận tình.”

“Hoa lão gia khách khí.” Lục Tiểu Phụng ứng tiếng, liền hỏi ngược lại: “Vừa nãy thấy vẻ mặt các người khác thường, không biết có phải gặp chuyện gì buồn phiền hay không? Nếu có chuyện gì chúng ta có thể giúp thì xin cứ nói.”

Lục Tiểu Phụng suy đoán vừa nãy vẻ mặt mọi người như vậy mười phần là có liên quan đến kế hoạch kia của Hoa Như Lệnh, cho nên hắn mới lớn mật mở miệng hỏi.

Sơ Ảnh ngồi bên cạnh Lục Tiểu Phụng, ánh mắt sáng lên, tuy vẫn âm thầm lặng lẽ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra sự hiếu kỳ trong mắt Sơ Ảnh.

May mà Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, không thì chắc chắn y sẽ phát hiện ra sự khác thường.

Lục Tiểu Phụng cố nén cảnh cáo liếc người nọ một cái, Sơ Ảnh trừng mắt nhìn, khôi phục bình tĩnh, sau khi thấy người nọ thu liễm, Lục Tiểu Phụng lại nhìn về phía Cơ Lang ngồi đối diện, khóe miệng giật giật, không lộ ra tiếng truyền lại tin tức.

Sẽ nói cho ngươi biết sau, hiện tại đừng lên tiếng.

Toàn bộ đều lọt vào mắt Cơ Lang, hắn vẫn tỉnh bơ uống trà, lãnh đạm cứ như không quan tâm, nhưng không ai chú ý đến đáy mắt hắn lóe lên tia ánh sáng lạnh lẽo.

Hoa Như Lệnh chính là đang chờ những lời này của Lục Tiểu Phụng, trong lòng thầm khen Lục Tiểu Phụng quả nhiên là tâm tư cẩn mật, nét mặt lại lộ vẻ ảm đạm, “Ừ, đúng là có một chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ.”

Hoa Mãn Lâu vừa nghe, vội hỏi: “Cha, đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Như Lệnh lấy một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Hoa Mãn Lâu, mà mọi người ngồi đây đều nhìn thấy dấu giày màu máu trên trang giấy.

Hoa Mãn Lâu sờ tờ giấy, máu trên mặt giấy hết sức mờ nhạt, nét mặt vốn bình tĩnh cũng trở nên mờ mịt và không dám tin.

Trống rỗng tuyệt vọng, nét mặt như vậy, làm cho người ta đau lòng.

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mấy ngày nữa sẽ sang năm mới, trong nhà bận rộn, cho nên thời gian đổi mới không ổn định lắm, ORZ ~~~ thích văn tui xin hãy bấm TX ở đây cất giấu tui:…

~OoO~

Túy: Lúc đầu tóc của Cơ Lang được buộc theo kiểu giống vậy nè:

20120324001226_ztyic

Xem như đây là quà mừng năm mới nhé ^^~ Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, luôn luôn vui vẻ bên những người yêu thương Túy tui vừa đào hố mới bên mục truyện dịch đó, tên là “Hoài Tịnh sống lại”, mọi người thích kiểu sống lại, ngọt, sủng, công kiểu tinh thần phân liệt (khùng khùng ;))) thì ghé qua rồi để lại dấu chân nha ^^~  yêu mọi người ♥♥♥

11 bình luận về “[Tiên Hoa Mãn Lâu] Chương 30 + 31

  1. Cơ Lang sao mà giống cái máy điều hoà ghê. Trời lạnh thì ấm, trời nóng thì mát. Tui cũng muốn có một cái “máy điều hoà hiệu Cơ Lang” như vậy =))) )

    Thích

Bình luận cho nhà xôm nào: ∩__∩ ≧﹏≦ = ̄ω ̄= o(╯□╰)o (º﹃º ) ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ (●´⌓`●) ٩(๑´0`๑)۶ ԅ( ˘ω˘ ԅ) ԅ(¯﹃¯ԅ) (*´﹃`*) ( ³ω³ ).。O (∩´﹏`∩) (灬ºωº灬)♡ (눈_눈) ٩(๛ ˘ ³˘)۶ (¯―¯٥) ヾ( ・`⌓´・)ノ゙ ( ̄_ ̄|||) ┭┮﹏┭┮ (*  ̄ー ̄) φ(≥ω≤*)φ ( ̄ヘ ̄٥#) =口=